Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp em trong khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt trĩu nặng sau nhiều năm không thể tự di chuyển.
Gia đình đã tìm kiếm nhiều nơi, thử qua nhiều cách nhưng chưa có kết quả.
Em chỉ nói với tôi một câu: “Em muốn được tự mình đứng dậy.”
Từ đó, chúng tôi bắt đầu hành trình cùng nhau, từng buổi xoa bóp, khai thông kinh mạch, luyện tập kiên trì. Có lúc em đau đến bật khóc, nhưng vẫn không dừng lại.
Rồi điều diệu kỳ đến — em đã có thể tự đứng lên, bước những bước đầu tiên bằng chính nghị lực và niềm tin của mình.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi càng tin rằng:
🌿 khi cơ thể và tâm trí cùng được đánh thức, sức mạnh hồi phục là vô tận.
Tôi tin rằng, mỗi hành trình đều có phép màu của riêng nó.